Phần Thưởng Của Lòng Tử Tế (Sáng Thế Ký, Đoạn 24)

30 Jan by admin

Phần Thưởng Của Lòng Tử Tế (Sáng Thế Ký, Đoạn 24)

Biết mình đã già, cần lo liệu cho con là Y-Sác mọi việc, một hôm Ap-ra-ham gọi người đầy tớ trung thành và yêu mến của mình, là người mà xưa kia có lần ông nói với Chúa: Ông sẽ chết không con, tài sản sẽ để lại cho người đầy tớ nầy.
Ap-ra-ham nói:
" Xin hãy đặt tay lên đùi ta, và ta sẽ biểu ngươi chỉ Đức Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của trời và đất, mà thề rằng: ngươi không cưới một cô nào trong bọn con gái của dân Ca-na-an, tức giữa dân ấy ta trú ngụ, làm vợ cho con trai ta. Nhưng hãy đi về quê hương ta, trong vòng bà con ta, cưới một người vợ cho Y-sác, con trai ta."
Người đầy tớ thưa rằng:
" Có lẽ người con gái không khứng theo tôi về xứ nầy; vậy, có phải tôi dẫn con trai ông đến xứ mà ông đã ra đi khỏi chăng?"
Ap-ra-ham lắc đầu cương quyết nói rằng:
" Hãy cẩn thận, đừng dẫn con ta về xứ đó! Giê-hô-va Đức Chúa Trời trên trời, là Đấng đã đem ta ra khỏi nhà cha ta và xứ sở ta, có phán và thề rằng: Ta sẽ cho dòng dõi ngươi xứ nầy! Chánh Ngài sẽ sai thiên sứ đi trước ngươi, và nơi đó ngươi hãy cưới một vợ cho con trai ta. Nếu người con gái không khứng theo, thì ngươi sẽ khỏi mắc lời của ta biểu ngươi thề; mà dẫu thế nào đi nữa, chớ đem con ta về chốn đó."
Đoạn, người đầy tớ để tay lên đùi Ap-ra-ham chủ mình, và thề sẽ làm theo như lời người đã dặn biểu. Đoạn, người đầy tớ bắt mười con lạc đà trong bầy của chủ mình, đem theo đủ các tài vật của chủ đã giao, rồi đứng dậy đi qua xứ Mê-sô-bô-ta-mi, đến thành của Na-cô.
Người cho lạc đà nằm quì gối xuống nghỉ ở ngoài thành, gần bên một giếng kia, vào buổi chiều, đến giờ của những con gái ra đi xách nước.
Người nói rằng:
" Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của chủ Ap-ra-ham tôi ơi! Xin ngày nay cho tôi gặp điều mà tôi tìm kiếm, và hãy làm ơn cho chủ Ap-ra-ham tôi! Nầy, tôi đứng gần bên giếng nầy, các con gái của dân trong thành sẽ ra đi xách nước, xin cho người gái trẻ nào mà tôi nói như vầy: "Xin nàng hãy nghiêng bình, cho tôi uống nhờ hớp nước," mà nàng trả lời rằng: "Hãy uống đi, rồi tôi sẽ cho các lạc đà ngươi uống nữa," là chánh người mà Chúa đã định cho Y-sác, kẻ tôi tớ người; và nhờ đó tôi sẽ biết rằng Chúa đã làm ơn cho chủ tôi vậy."
Người đầy tớ chưa dứt lời, nầy, nàng Rê-be-ca vác bình trên vai đi ra. Nàng là con gái của Bê-tu-ên, Bê-tu-ên là con trai của Minh-ca, vợ Na-cô, em trai của Ap-ra-ham. Người gái trẻ đó thật rất đẹp, còn đồng trinh, chưa gả cho ai. Nàng xuống giếng nhận đầy bình nước, rồi trở lên.
Đầy tớ bèn chạy lại trước mặt nàng và nói rằng:
" Xin hãy cho tôi uống một hớp nước trong bình."
Nàng đáp rằng: “ Thưa chúa, hãy uống đi; rồi nàng lật đật đỡ bình xuống tay và cho người uống.”
Khi đỡ cho người uống xong rồi, nàng lại tiếp rằng:
" Tôi cũng sẽ xách cho mấy con lạc đà chúa uống nữa, chừng nào uống đã thì thôi."
Nàng lật đật đổ nước bình ra máng, chạy xuống giếng xách nước thêm nữa cho hết thảy các con lạc đà uống.
Còn người ngồi làm thinh mà nhìn nàng, để cho biết Đức Giê-hô-va làm thành công việc mình đi đây hay chăng. Khi lạc đà vừa thôi uống, người đầy tớ bèn lấy một khoanh vàng nặng được nửa siếc-lơ và đôi xuyến nặng được mười siếc-lơ, mà nói rằng:
" Nàng là con ai? xin nói cho tôi biết. Trong nhà cha nàng có chỗ nào cho tôi ở nghỉ ban đêm chăng?"
Nàng đáp rằng:
" Tôi là con gái của Bê-tu-ên, cháu nội của Minh-ca và Na-cô. " Rồi lại nói: "Nhà chúng tôi có nhiều rơm và cỏ, và cũng có chỗ để cho ở nghỉ nữa."
Người đầy tớ bèn cúi đầu và sấp mình xuống trước mặt Đức Giê-hô-va, mà nói rằng: "Đáng ngợi khen thay Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của chủ Ap-ra-ham tôi! Ngài chẳng ngớt thương xót và thành thực đối cùng chủ tôi! Khi đương đi, Đức Giê-hô-va dẫn dắt tôi đến nhà anh em của chủ tôi."
Rồi người đầy tớ theo nàng để về nhà nàng, ông hỏi cưới nàng cho Y Sác vì nàng thuận ý theo ông về với Y-Sác.

*********

Khi cho Ê-li-Sê và các lạc đà của ông uống nước, Rê-bê-ca đã không ngờ được là Ê-li-Sê có thể làm thay đổi cuộc đời của nàng ở chốn nầy. Cô cũng không biết hành động tử tế của cô đã mở được cánh cửa của sự phước hạnh.
Xứ Do Thái có nhiều sa mạc, ngày xưa người ta di chuyển đường xa bằng lạc đà hay đi bộ, thiếu nước có thể làm cho người ta chết. Cho nước người lữ hành là một điều nhân đức của Chúa dạy cho dân Do Thái. Người ta tin rằng:
" Hãy tiếp rước khách lạ, biết biết đâu có khi các ngươi tiếp rước các Thiên sứ !" Có lòng tử tế là một lẽ, nhưng mấy ai lại tình nguyện đi múc nước cho cả 10 con lạc đà uống cho đã khát như Rê-bê-ca đề nghị? Một con lạc đà lúc khát nước có thể uống tới 40 ga lông nước ! Cô Rê-bê-ca có thể đã hy sinh hết cả nửa ngày của cô cho công việc nầy mà không nghe nói một cô nào khác phụ giúp! Có thể lòng tốt của cô nghĩ rằng ông nầy cần đi xa, phải chuẩn bị cho ông thật chu đáo...
Cô hiến tặng công sức của co không phải vì tư lợi, chỉ là sự vui thỏa trong tấm lòng. Điều mà cô chưa biết là mấy con lạc đà nầy sẽ chở cô về nơi nhà chồng, làm cô dâu mới trong hảnh diện, mặc cho cô một tương lai giàu có. Nhưng có một điều quí giá nhất là cô được đón vào một gia đình có Chúa, một giòng dõi Chúa đã chọn.
Nếu trong công việc Chúa, chúng ta có sự sốt sắng như Rê bê ca, dậy sớm thêm một chút, thức khuya thêm một chút, vui trong sự làm lành, lúc nào cũng là người xung phong giải quyết những vấn đề, chúng ta sẽ được Chúa sử dụng và chúc phước.
Chúa Jê-su trong Ma-thi-ơ, đoạn 5:41 dạy chúng ta rằng: nếu có ai muốn chúng ta đi với họ một dặm thì hãy đi hai dặm. Chìa khóa của sự thành công trong Chúa không chỉ là làm cho đủ, lấy lệ mà thôi, còn là thêm một chút nữa.
Giúp một ông già và một đàn lạc đà xấu xí nhưng Rê-bê-ca có được một tương lai sáng tươi...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

CAPTCHA ImageChange Image